1. Em đi [C#m] rồi, mưa chiều dâng ngập [E] lối
Anh tự [F#m] mình, lau [B] nước mắt người [E] ơi
Nghe cô [B] đơn, len [A] vào trong mộng [F#m] mị
Còn riêng [Ebdim] anh, hiu [Ab7] hắt giữa cuộc [C#m] đời.
2. Em đi [C#m] rồi, đâu còn ai hờn [E] dỗi
Đâu ai [F#m] còn, khe [B] khẽ nói yêu [E] ai
Câu yêu [B] đương, đưa [A] anh vào mộng [F#m] đẹp
Dỗi hờn [Ebdim] anh, trong [Ab7] tiếng nấc đêm [C#m] dài.
ĐK:
Đôi bàn [B] tay, ngày [Ab7] nào trao hơi [A] ấm
Nay theo [F#m] người, đi [B] xa rất xa [E] xôi
Đôi môi [F#m] thơm, ngày nào nay nguội [B] lạnh
Bởi người [Ab7] đi, mang theo hết nụ [C#m] cười.
Mưa chiều [B] nay, lạnh [Ab7] bàn tay em [A] hỡi
Anh đâu [F#m] còn, đưa [B] đón giống năm [E] xưa
Duyên tình [F#m] ta, tựa màu hoa phai [B] nhạt
Một mình [Ab7] anh, níu kéo cũng dư [C#m] thừa.
3. Em đi [C#m] rồi, hương vườn xưa tàn [E] úa
Mênh mang [F#m] buồn, cho [B] trời kéo đông [E] sang
Đưa cô [B] đơn, thêu [A] lên đầy mộng [F#m] mị
Nghẹn ngào [Ebdim] dâng, nên [Ab7] mi ướt vội [C#m] vàng.