Như [G] cò là cò bay lả [F]
Ta phiêu du [Eb] bao ngày dài mà đời chẳng thôi kì [Dm] lạ
Dẫu [G] là giờ chỉ mình ta chốn xa [F] xăm
Ta xin và tin [C] em hiểu rằng
Em luôn ở trong tim như trăng vằng vặc.
Để ta không [Eb] cô đơn giữa hoang vu
Để ta không [F] sợ hãi trước mưu mô
Làm tia nắng [Dm] mới thẳng ngay chiếu tới nơi màn sương mù.
Để tìm ra [Eb] ai còn chịu mang nỗi oan khiên
Sự thật dù [F] đem theo cả những nỗi muộn phiền
Lòng tơ vương [Dm] nhưng hẹn em một mai khi đã an bài.
ĐK:
Ta chưa thể [G] vẫy chào dù nhớ [Dm] em cồn cào
Bởi giờ [C] chí nam nhi còn kéo ta đi
[Eb] Muốn đem công bình đến chốn hồ [F] nghi.
Tuy [G] cách xa, qua hiểm [Dm] nguy hằng hà
Chẳng nao [C] núng ta không hổ thẹn với non sông
Và [Eb] vẫn thương mong ngày có em yên vui cùng [G] ta
[F] Chẳng cần phải lẻ loi bước trong khuya [Eb] mờ
[F] Lời thì thầm ta mong ánh trăng gửi [G] nhờ.
Ngày sau [Eb] ở vùng đất không lo toan
Thật đơn [F] sơ đời bốn mùa tuần hoàn
Xa lánh bao nhiễu [Dm] nhương, quên hết chuyện bốn phương, chỉ hai ta dịu dàng.
Hình dung em đợi [Eb] mong, ta giữ tâm thanh cao
Kể cả khi nặng [F] mưa đôi cánh ta nghiêng chao
Nhưng lướt qua dối [Dm] gian, chân lý tim vẫn mang trước khi bên cạnh [F] nàng.
ĐK:
Ta chưa thể [G] vẫy chào dù nhớ [Dm] em cồn cào
Bởi giờ [C] chí nam nhi còn kéo ta đi
[Eb] Muốn đem công bình đến chốn hồ [F] nghi.
Tuy [G] cách xa, qua hiểm [Dm] nguy hằng hà
Chẳng nao [C] núng ta không hổ thẹn với non sông
Và [Eb] vẫn thương mong ngày có em yên [F] vui cùng [G] ta.
ĐK:
Ta chưa thể [G] vẫy chào dù nhớ [Dm] em cồn cào
Bởi giờ [C] chí nam nhi còn kéo ta đi
[Eb] Muốn đem công bình đến chốn hồ [F] nghi.
Tuy [G] cách xa, qua hiểm [Dm] nguy hằng hà
Chẳng nao [C] núng ta không hổ thẹn với non sông
Và [Eb] vẫn thương mong ngày có em yên [F] vui cùng [G] ta.
[F] Dù cần phải lẻ loi bước trong khuya [Eb] mờ
[F] Lời thì thầm ta mong ánh trăng gửi [G] nhờ.