1. [F#] Chiều nay có [C#] người
[Ebm] Hẹn anh với [B] nụ cười tươi
[F#] Chiều nay có [C#] người
[Ebm] Dạy anh cách [B] làm mặt vui.
[Abm] Dường như anh cũng [C#] đã quen [F#] rồi
[B] Ngày và [C#] đêm chỉ [C#] công việc [F#] thôi
[Abm] Người chợt đến như [C#] ánh mặt [F#] trời
[B] Xoa dịu đi vết [C#] thương.
ĐK1:
[F#] Có người nói anh [C#] xấu thế nào
[Ebm] Khi nhìn anh ăn [B] lúc chưa no
[F#] Có người nói anh [C#] khó thế nào
[Ebm] Khi nhìn gương mặt [B] anh đắn đo.
[F#] Có người nói anh [C#] ấm thế nào
[Ebm] Khi ùa đến cuộn [B] trong cánh tay anh
[F#] Có người cho anh [C#] biết thế nào
Là [Abm] dành một đời để [C#] yêu một [F#] người.
2. [F#] Giờ một mình một trời nơi [C#] xa
Buồn vì để lại đôi [Ebm] ta [B]
[F#] Vẫn cẩn thận để dành tất [C#] cả
Niềm vui niềm thương dù anh phải [Ebm] đi xa [B]
[Abm] Từng hạt mưa như [C#] xé mây [F#] trời
[B] Ngồi lặng im nén [C#] lòng tả [F#] tơi
[Abm] Chiều nay không còn [C#] những mong [F#] đợi
[B] Anh chỉ thấy rối [C#] bời
ĐK2:
[F#] Có người quen lại [C#] với một mình
[Ebm] Cô độc giữa thành [B] phố lung linh
[F#] Có người xem lại [C#] những khung hình
[Ebm] Ngỡ mình trong hạnh [B] phúc trắng tinh.
[F#] Có người đã quên anh [C#] xấu thế nào
[Ebm] Khi bình yên ngủ [B] lúc bên nhau
[F#] Có người đã quên [C#] hết kỷ niệm
Để [Abm] lại một người với [C#] tiếng mưa [F#] đêm.
* [B] Không một ai thêm [Bbm] nữa
Sẽ [B] không thể yêu thêm [C#] nữa
Khi tất cả [Eb] tan vào vầng trăng [Abm] sáng
Hạnh phúc giờ [B] biến thành những ngổn [C#] ngang.