1. Thế gian đổi [A] thay nhưng còn đây bao khoảnh khắc vơi đầy
Giữa muôn trùng [F#m] mây đang bủa vây làn gió khẽ bay bay
Liệu người có [D] nhớ bao chất chứa bao lời yêu thuở xưa
Nước mắt khẽ [E] rơi như mưa, giờ ai cần đón đưa.
2. Uống chén rượu [A] say, dòng lệ cay cho quên hết nỗi sầu
Tình về nơi [F#m] đâu chẳng ai thấu chắp tay lên nguyện cầu
Mong ngày xưa [D] ấy không ai đổi thay
Duyên trời [E] lấy đi ta nào đâu có [A] hay.
ĐK:
Chỉ muốn bên [D] em lúc này mặc nắng gió mưa [E] bay
Nắng tắt mây [C#m] đen kéo về ở đây sát vai [F#m] kề
Thời gian trôi [Bm] qua khiến cho mọi thứ cứ thế nhạt [E] nhòa
Phải chi tình [A] yêu bền lâu không cách xa.
Trách bản thân [D] ta quá khờ đời đâu có như [E] mơ
Kiếp trước ta [C#m] đâu có nợ giờ duyên cũng phai [F#m] mờ
Rằng liệu trong [D] tim có khi đâu lắm nhưng cố giả [E] vờ
Mà trách ai bây [A] giờ.
* Lên nửa tone [Bb]
Chỉ muốn bên [Eb] em lúc này mặc nắng gió mưa [F] bay
Nắng tắt mây [Dm] đen kéo về ở đây sát vai [Gm] kề
Thời gian trôi [Cm] qua khiến cho mọi thứ cứ thế nhạt [F] nhòa
Phải chi tình [Bb] yêu bền lâu không cách xa
Trách bản thân [Eb] ta quá khờ đời đâu có như [F] mơ
Kiếp trước ta [Dm] đâu có nợ giờ duyên cũng phai [Gm] mờ
Rằng liệu trong [Eb] tim có khi đâu lắm nhưng cố giả [F] vờ
Mà trách ai bây [Bb] giờ.