1. Giữa xứ [Fm] người biết hát với ai
Hát với cây [Eb] ư? Cây gãy [Cm] rồi
Hát với hoa [Fm] ư? [F] Hoa nát [Bbm] nhuỵ
Thôi thôi [Fm] đành hát với một mình thôi
Mình một [F] mình hát mãi cho mình [Bb] nghe
Lời thật [F] thà yêu [Bb] như thóc [F] lúa
Và lời điêu [G7] ngoa trót đong đầy môi [C7] mềm
Lời yêu ai chưa hề nói [F] ra
2. Giữa xứ [Fm] người biết hát với ai
Hát với trăng [Eb] ư? Trăng lặng [Cm] rồi
Hát với sương [Fm] ư? [Fm] Sương mới [Bbm] rụng
Thôi thôi [Fm] đành hát mãi một mình thôi
Mình một [F] mình hát mãi cho mình [Bb] nghe
Khúc hát ngày [F] xưa cha [Bb] đưa mẹ [F] về
Có con bướm [G7] lượn mừng cô dâu [C7] mới
Rơi phấn thu vàng trong cánh [F] tre
3. Giữa xứ [Fm] người ta biết ru ai
Ru gió ngủ [Eb] ư? Gió tan [Cm] rồi
Ru lá ngủ [Fm] ư? [F] Lá thu thở [Bbm] dài
Thôi thôi [Fm] đành ru mình ngủ đi thôi
Mình một [F] mình ru mãi cho mình quên
Ru cho chân cứng ru cho đá [C7] mềm
Ru cho lời mỏi trên tay [Bb] nặng
Ru một mình [C7] ru mãi dỗ mình [F] quên