1. Mỗi khi người [Em7] hối hận vì mọi việc không vui xảy [A] ra
Lúc ấy nhắm [D] mắt, lau đôi mi khô, tất cả sẽ [G] qua
Đừng thấy khó [Em7] xử, cũng dễ hiểu [F#7] thôi
Cứ dần rời [Bm] xa, sao phải khóc?
Anh đã biết [Em7] trước rằng chuyện tụi mình ra [A] nông nỗi này
Chắc [D] do hai ta chẳng gặp [B] may
Gặp [Em7] nhau, yêu nhau đến [F#7] vậy… giờ đành phải [Bm] ôm đớn đau này.
2. Mỗi khi người [Em7] hối hận vì cuộc tình không như ý [A] ta
Đừng trách [D] than, không nên nhân đôi nỗi niềm trong [A] lòng
Em hãy bước [Em7] tiếp để lại tổn [F#7] thương nơi này anh [Bm] sẽ gánh chịu.
Chiều dần [Em7] buông, chiều vương, vương [A] theo bóng người
Bỗng mưa [D] rơi nặng hạt trong [G] đôi mắt anh
Đại [Em7] dương gập ghềnh, sóng [F#7] vỗ lênh đênh những [Bm] cơn bão lòng.
ĐK:
Dòng đời như giông [Em7] tố, nối tiếp, nối tiếp từng chặng [A] đau
Hải trình tan [D] vỡ, sao ta viết tiếp đoạn đường [G] sau?
Để lại cho [Em7] nhau nụ cười kèm theo hối [F#7] tiếc một thời
Chìm vào vực [Bm] sâu cô đơn.
Anh trên con thuyền [Em7] nhỏ chênh vênh đuổi bóng [A] em
Đang rời khỏi [F#m] thế giới chúng ta đã [B] từng
Nhìn [Em7] xem ai đang cố [F#7] bơi về nơi vết [Bm] thương chưa lành.
2. Mỗi khi người [Em7] hối hận vì cuộc tình không như ý [A] ta
Đừng trách [D] than, không nên nhân đôi nỗi niềm trong [A] lòng
Em hãy bước [Em7] tiếp để lại tổn [F#7] thương nơi này anh [Bm] sẽ gánh chịu.
Chiều dần [Em7] buông, chiều vương, vương [A] theo bóng người
Bỗng mưa [D] rơi nặng hạt trong [G] đôi mắt anh
Đại [Em7] dương gập ghềnh, sóng [F#7] vỗ lênh đênh những [Bm] cơn bão lòng.
ĐK:
Dòng đời như giông [Em7] tố, nối tiếp, nối tiếp từng chặng [A] đau
Hải trình tan [D] vỡ, sao ta viết tiếp đoạn đường [G] sau?
Để lại cho [Em7] nhau nụ cười kèm theo hối [F#7] tiếc một thời
Chìm vào vực [Bm] sâu cô đơn.
Anh trên con thuyền [Em7] nhỏ chênh vênh đuổi bóng [A] em
Đang rời khỏi [F#m] thế giới chúng ta đã [B] từng
Nhìn [Em7] xem ai đang cố [F#7] bơi về nơi vết [Bm] thương chưa lành.
* [Em7] Những cơn sóng lớn vẫn giày [F#7] vò con thuyền nhỏ ngoài [Bm] khơi.
Tăng tone [Bm] -> [Cm]
ĐK:
Dòng đời như giông [Fm7] tố, nối tiếp, nối tiếp từng chặng [Bb] đau
Hải trình tan [Eb] vỡ, sao ta viết tiếp đoạn đường [Ab] sau?
Để lại cho [Fm7] nhau nụ cười kèm theo hối [G7] tiếc một thời
Chìm vào vực [Cm] sâu cô đơn.
Tăng tone [Cm] -> [C#m]
Anh trên con thuyền [F#m7] nhỏ chênh vênh đuổi bóng [B] em
Đang rời khỏi [Abm] thế giới chúng ta đã [C#] từng
Nhìn [F#m7] xem ai đang cố [Ab7] bơi
Nhìn [F#m7] xem ai đang cố [Ab7] bơi
Về nơi vết [C#m] thương chưa lành.